Khủng hoảng châu Âu: Sự thật sau những con số

Ngày đăng : 18/04/2012 - 10:18 AM

 

 

Cuộc khủng hoảng đồng euro đã khiến cho một loạt các con số thống kê và những lời nhận xét được đưa ra. Nhưng chúng chính xác được bao nhiêu? 

 

Đôi khi khó mà nắm bắt được hết giới hạn của các vấn đề tài chính tại các nền kinh tế đang gặp khó khăn trong khu vực đồng tiền chung euro. Đó là lý do tại sao sự minh họa một câu ngắn ngọn hoặc một số liệu thống kê dễ nhớ có thể lan truyền rất nhanh trên các phương tiện truyền thông. Đặc biệt là với trường hợp có tính chất tường thuật, ví dụ như một nền kinh tế bị kết tội thất bại do sự hoang phí.

 

Ba câu tuyên bố nổi bật là hàng chục nghìn chiếc xe có tài xế riêng dành cho các chính trị gia Ý, số lượng chủ sở hữu xe Porsche Cayenne tại Hy Lạp nhiều hơn những đối tượng nộp thuế có thu nhập hơn 50.000 euro và một nửa thanh niên Tây Ban Nha thất nghiệp.

 

Vậy điều nào trong đó là sự thật và điều nào không phải?

 

Những người chủ xe Porsche tại Hy Lạp

 

Một trong rất nhiều tuyên bố thu hút được sự chú ý về Hy lạp là về số lượng xe Porsche Cayennes.

 

"Một vài năm trước đây, xe Cayennes lưu thông trên đường phố Hy Lạp nhiều hơn những cá nhân đã kê khai và trả thuế thu nhập thường niên hơn 50.000 euro, một con số chỉ nhỉnh hơn giá niêm yết của chiếc xe một chút" là một nội dung trích dẫn được đưa tin rộng rãi trên các phương tiện truyền thông chính thống và trên các trang blogs trên toàn thế giới.

 

Câu này xuất phát từ giáo sư Herakles Polemarchakis, cựu cố vấn kinh tế cho thủ tướng Hy Lạp và hiện là giảng viên tại trường đại học Warwick tại Anh.

 

Nhưng khi được hỏi, giáo sư Polemarchakis cho biết lời nhận xét của ông là không có chủ định, chỉ dựa trên những thông tin đã được lưu hành trong giới chính sách tại Hy Lạp một vài năm trở lại đây.

 

Ông cho biết thực tế khó khăn duy nhất ông biết đến là "số lượng bình quân đầu người của xe Cayennes tại Larissa (Hy Lạp) gấp hai lần con số Cayennes tại các quốc gia thuộc OECD."

 

Vậy đâu là sự thật?

 

Năm 2010, có 311.428 người kê khai thu nhập hơn 50.000 euro (41.260 bảng) nộp thuế tại Hy Lạp. Đó là một con số khiến cho một phát ngôn viên của Porsche bật cười. Lukas Kunze cho biết câu chuyện đó thật "nực cười". Tổng cộng họ chỉ bán được khoảng 1.500 chiếc Porsche Cayennes tại Hy Lạp kể từ lần đầu ra mắt chiếc xe sang trọng này chín năm trước.

 

Nhưng điều này không có nghĩa là tất cả người Hy Lạp đều trả đúng số tiền thuế.

 

Biên lai thuế thu nhập như một tỷ lệ phần trăm của GDP chỉ khoảng 4,7%, mức thấp nhất trong khu vực đồng tiền chung châu Âu và chưa bằng một nửa con số 10% tại Anh.

 

Sẽ tốt hơn nếu nghĩ rằng con số này là do Hy lạp có mức thuế vô cùng thấp nhưng thực tế không phải vậy. Con số này là do với một số người, những gì họ thực sự kiếm được và những gì họ kê khai vào mẫu đơn thuế thường là những con số khác nhau.

 

Thanh niên thất nghiệp tại Tây Ban Nha

 

Một con số tổng kết vấn đề thực sự tại các quốc gia thuộc khu vực đồng euro là mức độ thanh niên thất nghiệp ở Tây Ban Nha. Số liệu mới nhất cho thấy trong tháng Hai năm nay, tỷ lệ thất nghiệp ở thanh niên lên tới 50,5%.
Một số nhà kinh tế học tại Tây Ban Nha chỉ trích con số này, cho rằng nó không thể hiện được bức tranh toàn cảnh. Giống như Hy Lạp, Tây Ban Nha có một nền kinh tế ngầm (một phần nền kinh tế liên quan tới hàng hóa và dịch vụ được thanh toán bằng tiền mặt và do đó không kê khai thuế) nơi một số người trẻ tuổi đang làm việc.

 

Nhưng cái nào có trước, những người làm việc chui hay tỷ lệ thất nghiệp?

 

Giáo sư Freidrich Schnieder, một chuyên gia về kinh tế ngầm từ trường đại học Linz, Austria cho rằng tỷ lệ thất nghiệp có thể gây ra sự tăng trưởng của nền kinh tế ngầm.

 

Tỷ lệ thất nghiệp ở thanh niên của Tây Ban Nha là trầm trọng so với những nước còn lại trong khu vực, có tỷ lệ thất nghiệp trung bình là 21,5%. Nhà kinh tế học Elvira Gonzalez cho rằng điều này một phần là do tỷ lệ bỏ học cao.

 

"Trong những năm bong bóng kinh tế, những người trẻ tuổi tìm được việc làm có thu nhập tốt trong lĩnh vực xây dựng, đó là lý do tại sao họ bỏ học. Và khi bong bóng xây dựng vỡ vào năm 2007-08, tỷ lệ thất nghiệp tăng mạnh trong những người trẻ."

 

Những người Tây Ban Nha trẻ tuổi hiện đang theo đuổi việc học chừng nào họ có thể. Đây là lý do tại sao con số tỷ lệ thất nghiệp ở thanh niên 50,5% đáng báo động có thể không phản ánh đúng vấn đề. Ngoài những người đăng ký thất nghiệp, những người khác muốn có việc làm nhưng không phải là người chính thức thất nghiệp.

 

Điều này dẫn đến định nghĩa ai là người thất nghiệp theo các tiêu chuẩn của Tổ chức Lao động Quốc tế (ILO). Những người thất nghiệp là những người trong độ tuổi từ 15 đến 74 đã tích cực tìm kiếm việc làm trong vòng bốn tuần gần nhất.

 

Những người không tìm kiếm việc làm trong bốn tuần gần nhất bị cho là không nằm trong lực lượng lao động.

 

Năm ngoái, ILO quyết định tính toán lại các số liệu từ năm 2010 khi tỷ lệ thất nghiệp ở thanh niên tại Tây Ban Nha là 41%.

 

Họ tính rằng nếu tính những người đã tìm việc trong vòng 12 tháng gần nhất thì tỷ lệ thất nghiệp ở thanh niên sẽ cao hơn khoảng 10%, tức là lớn hơn 50%.

 

Cũng có những tranh luận về việc liệu những con số này có thực sự đại diện cho tỷ lệ thất nghiệp.

 

ILO cho rằng một số chỉ đơn giản là "ẩn mình trong giáo dục" hoặc sống dựa vào cha mẹ. Nhưng liệu những người này có thực sự thất nghiệp hay không? Khó mà nói chắc được điều này. Nhưng rõ ràng là khi số lượng những người không nằm trong lực lượng lao động tăng lên thì các con số về tỷ lệ thất nghiệp bắt đầu cho chúng ta biết ngày càng ít hơn về bức tranh thực sự về những người không có việc làm.

 

Những chiếc xe có tài xế của Ý

 

Một con số khác liên quan tới xe cộ được thông báo rộng rãi là các chính trị gia Ý "đang có tài xế riêng đưa đi xung quanh trên những chiếc xe Alfa Romeos, Maseratis và Audis đắt đỏ. Số xe của những nhân viên này lên tới con số đáng kinh ngạc 30.000 xe và giá mà những người đóng thuế Ý phải trả cho chúng ước tính lên tới 2 tỷ euro một năm."

 

Điều này nhắc lại những gì Bộ trưởng Hành chính công tại Ý bị buộc tội vào thời điểm đó.

 

Những báo cáo trên buộc chính phủ Ý phải thực hiện một bản báo cáo trong đó cho biết có 72.000 xe do các chính quyền địa phương, khu vực và trung ương Ý quản lý.

 

Phần lớn trong số đó là xe dịch vụ - xe hồ bơi, xe tải và xe chuyên chở được sử dụng cho những mục đích như bảo trì, giao hàng và chở nhân viên.

 

Vì vậy khi bạn trừ những con số này đi, bạn có 5.000 xe có tài xế riêng phục vụ cho mục đích độc quyền của các chính trị gia và các giám đốc và 10.000 chiếc xe khác có tài xế.

Tuyễn Nguyễn

 VEF

 

Họ tên :

Email :

Nội dung :

Tin cùng chủ đề

Cú "PR" hình ảnh Việt Nam có giá triệu đô

Ngày đăng : 10/01/2012 - 8:22 PM
Mang tiếng "chơi ngông" khi bỏ hơn triệu USD mời tiến sĩ Mỹ đến VN, bà Anna Nguyễn lại cho rằng: 1 triệu USD mà có hình ảnh Việt Nam cải thiện hơn trong mắt thế giới thì đây là cú đầu tư đáng giá.
 
TS John Snow chụp ảnh lưu niệm của Chủ tịch nước Trương Tấn Sang.
 
Mang tiếng "chơi ngông" khi bỏ ra hơn triệu USD mời Tiến sỹ Snow, Bộ trưởng Ngân khố thứ 73 của Hoa Kỳ, Chủ tịch quỹ Cerberus với tài sản hàng nghìn tỷ USD đến Việt Nam hồi tháng 11/2011, doanh nhân Anna Nguyễn, Tổng Giám đốc Link World International lại cho rằng những giá trị mang lại từ chuyến đi mở đầu này "tiền cũng không mua được".
 
Có vẻ như cú đầu tư mạo hiểm này đang bắt đầu chứng minh hiệu quả, ông Snow sẽ quay trở lại Việt Nam trong tuần này, chưa đầy 2 tháng sau khi đến Việt Nam lần đầu tiên để ký bản ghi nhớ hợp tác đầu tư vào một số doanh nghiệp nhà nước của Việt Nam. "Ông trùm" tài chính này cũng sẽ bàn thảo với các lãnh đạo Đảng và Nhà nước về việc hỗ trợ Việt Nam đào tạo cán bộ trong lĩnh vực tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước và hệ thống tài chính - ngân hàng.
 
Trong tuần này, ông John Snow và đồng sự sẽ trở lại Việt Nam. Chỉ trong vòng chưa đầy 2 tháng, một nhân vật quyền lực thế giới đã quay trở lại, còn đồng sự của ông ấy thì đã sang Việt Nam đến lần thứ ba. Hẳn phải có hấp lực nào đó từ đây chứ?
 
Nhà vận động hành lang số 1 của Mỹ, đồng sự của ông Snow là ông Billy Cooper có nói vui là họ sang Việt Nam nhiều lần như vậy vì tôi đã cho họ ăn "bánh vẽ" và tạo ra quá nhiều công việc cho họ.
 
Nhưng thực ra tôi không cho ai ăn "bánh vẽ", vì làm sao mà qua mặt được họ. Tôi đã nói hết với ông Snow về những điều có thể và không thể của nền kinh tế Việt Nam và những điều mà Chính phủ, người dân đang trăn trở. Có cả những điều mất và được. Tôi đã nói với ông Snow về cuộc sống của mọi người nơi đây và cả những ước nguyện của cá nhân tôi, về mong muốn đất nước thực sự đổi mới và vươn lên từ chính mỗi cá nhân, mỗi điều luật và mỗi chính sách.
 
Chỉ có sự đổi mới chính mình mới có cơ may đem lại sự phồn thịnh cho đất nước. Một nền kinh tế sẽ phụ thuộc chủ yếu vào chất lượng con người, chất lượng nguồn nhân lực. Cho đến nay, điều đó vẫn đang là một nan đề của Việt Nam. Nếu nhìn thẳng vào sự thật thì thậm chí chúng ta phải thừa nhận rằng chúng ta đang khủng hoảng về chất lượng nguồn nhân lực.
 
TS Snow hoàn toàn chia sẻ với những điều này. Qua các cuộc gặp gỡ với lãnh đạo cấp cao của Việt Nam như Chủ tịch nước, Chủ tịch Quốc hội, hay lãnh đạo Ban Tổ chức TƯ Đảng, ông Snow rất ấn tượng về sự phát triển năng động của Việt Nam cũng như tầm nhìn và mong mỏi của ngài Chủ tịch nước. Ông ấy hứa sẽ quay trở lại bất kể lúc nào tôi cần và Việt Nam cần đến.
 
Không bỏ lỡ cơ hội này, khi ông ấy sang Bắc Kinh làm việc với chính quyền Trung Quốc, tôi đã mời ông và đồng sự quay trở lại để cùng Việt Nam bàn bạc những câu chuyện liên quan đến việc hỗ trợ đào tạo cán bộ Việt Nam trong lĩnh vực tái cơ cấu nền kinh tế, nhất là hệ thống doanh nghiệp nhà nước và tái cấu trúc hệ thống ngân hàng. Đây là thế mạnh của ông Snow, với tư cách là "cánh tay phải" về chính sách kinh tế, tài chính trong suốt những năm làm thứ trưởng, rồi bộ trưởng trong nội các của Tổng thống Ford, Nixon, Bush (cha), Clinton và Bush (con).
 
Chuyện đưa những bộ óc lớn của thế giới vào Việt  Nam trong những năm gần đây không còn là chuyện lạ. Nhưng năm 2011, năm khó khăn kinh tế chất chồng, chẳng ai dám đưa những nhân vật lớn của thế giới đến đây nữa vì quá tốn kém. Thế mà doanh nhân Anna lại "chơi trội" đến mức bỏ ra hơn 1 triệu  USD để đưa ông Snow sang Việt  Nam. Bà nghĩ sao khi nhiều người bảo bà chơi ngông?
 
Thực lòng mà nói, tôi không phải là tuýp người chơi ngông. Tiền tôi kiếm được từ mồ hôi nước mắt và bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường quốc tế, nên tôi cũng xót lắm chứ! Nhưng tôi chỉ biết việc tôi đang làm sẽ đem đến những lợi ích cho quốc gia và lợi ích của quốc gia chính là lợi ích cốt lõi của tôi.
 
Mọi người vẫn nói rằng khủng hoảng kinh tế đã xảy ra khắp nơi và mọi ngõ ngách. Nhưng tôi lại có một quan điểm khác. Đó không phải là khủng hoảng về kinh tế mà chính là khủng hoảng về lòng tin, về đạo đức, khủng hoảng về lòng tham và cũng là khủng hoảng về sự bội tín.
 
Thực chất thì đó chính là sự khủng hoảng cả về đạo đức và cách thức điều hành vung tay quá trán của hầu hết các chính phủ, từ nước nghèo đến nước giàu, từ quốc gia phát triển đến quốc gia kém phát triển. Chỉ có điều là ở đâu sự minh bạch cao hơn thì ở đó độ sâu của khủng hoảng sẽ thấp hơn và hệ lụy của nó sẽ bớt nặng nề hơn mà thôi. Đương nhiên, Việt Nam cũng không phải là một ngoại lệ.
 
Khủng hoảng cũng chính là cơ hội để các doanh nhân, nhà hoạch định chính sách có điều kiện nhìn nhận lại một cách tốt nhất về hệ thống và chính sách, về hạn chế và những khiếm khuyết của mình, từ đó có thể đưa ra những chính sách phù hợp, linh động hơn để tái cơ cấu tổ chức các chính sách và doanh nghiệp để đạt đến độ linh hoạt cao hơn, hoàn hảo hơn, mạnh mẽ hơn, đủ sức chống đỡ với những rủi ro trong một thế giới đầy biến động hiện nay.
 
Đó là lý do vì sao tôi đã mất hơn 3 năm để mời Giáo sư John Snow sang Việt Nam. Tiền quý thật đấy nhưng có những giá trị mà có khi cả triệu triệu USD cũng không mua được ấy chứ!
 
Thế giá trị nhận được từ vụ đầu tư triệu USD đó là gì?
 
Khoan bàn đến chuyện "tiền tươi thóc thật" mà Cerberus có thể mang đến Việt Nam, điều đầu tiên tôi quan tâm là giá trị hình ảnh. Giữa lúc nhiều tổ chức xếp hạng tín nhiệm tín dụng quốc tế đánh tụt hạng tín nhiệm tín dụng của Việt Nam, rồi cộng đồng các nhà doanh nghiệp nước ngoài như Eurocham than phiền về môi trường kinh doanh của Việt Nam thì sự hiện diện của một nhà tài phiệt tầm cỡ toàn cầu như Chủ tịch quỹ Cerberus sẽ mang lại một hiệu quả "PR" mà tiền cũng không mua nổi.
 
Nhưng thú thực là trong lúc đó, việc đến Việt Nam đã đưa Snow vào một tình huống nhạy cảm. Có đến hàng trăm cú điện thoại và email chất vấn vì sao Snow lại đến Việt Nam trong bối cảnh môi trường đầu tư và chỉ số tín nhiệm sụt giảm. Liệu khi ông ấy bước chân vào Việt Nam thì ông có nghĩ đến việc quay trở lại đó không? Lý do gì mà ông lại đến Việt Nam. Tôi nghĩ đây cũng chính là điều mà chính phủ, các nhà hoạch định chính sách, các nhà quản lý phải nhìn nhận một cách nghiêm túc vì danh dự và quyền lợi quốc gia.
 
Tôi đã thuyết phục ông Snow rằng "trăm nghe không bằng một thấy". Việc ông Snow đến Việt Nam cũng là một tín hiệu với thế giới rằng, bất kì ở nơi đâu, một quốc gia nào cũng đều phải có sự quan tâm và đối xử công bằng với nguồn vốn nước ngoài đầu tư vào nơi đó. Được đối xử công bằng, được trân trọng, nguồn vốn đó sẽ quay lại. Vốn ở đây không đơn giản chỉ là tài chính, mà bao gồm cả con người, công nghệ, kinh nghiệm và thương hiệu.
 
Trước khi sang Việt Nam, Ts Snow đã trả lời Bloomberg và làm việc với Bộ Ngân khố Mỹ. Ông ấy đã bày tỏ rất lạc quan về Việt Nam. Khi trở về, ông Snow đã dành những lời "có cánh" về cuộc gặp với Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng và Phó Ban tổ chức TƯ Đảng Nguyễn Văn Quynh. Ông ấy ngạc nhiên khi biết trong 3 năm qua, đề án 165 đã đưa được hơn 3000 cán bộ đến hơn 40 nước để đào tạo, trong đó có lớp đầu tiên sẽ đào tạo tại ĐH Maryland, một đại học hàng đầu của Mỹ về chính sách và quản trị công nơi ông Snow từng là giáo sư.
 
Hầu hết giới chính khách trên thế giới đều biết TS Snow là đại diện bảo vệ quyền lợi của Bắc Kinh tại Washington DC nên sự quan tâm mới mẻ này của ông Snow đến Việt Nam là một điều thú vị.
 
Trở lại với câu hỏi "tôi có chơi ngông" không khi bỏ cả triệu đô cho chuyến đi của ông Snow thì đây chính là câu trả lời. Dân gian có câu "mua danh ba vạn..." Chỉ mất 1 triệu USD mà có được một hình ảnh Việt Nam cải thiện hơn trong con mắt thế giới thì đây là cú đầu tư đáng giá đấy chứ?
 
Liệu có thể kì vọng sự hiện diện của một nhân vật lớn như Snow sẽ là một sự mở đầu cho sự xuất hiện cua những tập đoàn lớn của Mỹ tại VN? Nếu vậy, phía VN cần phải làm gì để có thể thu hút được sự quan tâm của những tập đoàn lớn từ Mỹ?
 
Tôi có thể tâm sự rất thật với nhà báo một điều rằng "một nhân vật lớn như Snow" cũng chỉ là một trong rất nhiều những "nhân vật lớn" khác mà Link World sẽ mời sang Việt Nam trong thời gian tới. Vấn đề mà chúng tôi quan tâm nhất ở đây chỉ là việc những "nhân vật lớn" này sẽ được chào đón ra sao? Qua rất nhiều những sự kiện của những "nhân vật lớn" đã đến Việt Nam trong thời gian qua, tôi thấy sự ủng hộ của nhà nước và Đảng thì rất mạnh mẽ, nhưng doanh nghiệp lại chưa chủ động, nếu không muốn nói là có đôi chút hờ hững. Có thể vì họ chưa hiểu hết được những giá trị lớn và luật chơi của những ông lớn.
 
Cá nhân tôi mong muốn cộng đồng Doanh nghiệp Việt Nam tận dụng tối đa cơ hội này để tiếp cận với người đứng đầu Quỹ đầu tư khổng lồ của thế giới này và học hỏi được ở họ những luật chơi toàn cầu. Vì để có được cuộc chơi của những ông lớn thì bản thân cộng đồng doanh nghiệp phải là những ông lớn về sự hiểu biết, mạnh về bản lĩnh và tính chuyên nghiệp, điều mà chúng ta đang thiếu và yếu.
 
Được biết trong chuyến thăm tới đây, ông Snow sẽ ký MOU làm cố vấn phát triển cho Vinaconex ITC và là đại diện kêu gọi đầu tư cho dự án Cát Bà. Tại sao ông ấy lại chọn một DN không phải là lớn như công ty này? Bởi vì người ta hay nghĩ rằng một "ông lớn" như Snow sẽ quan tâm đến những tập đoàn, doanh nghiệp hàng đầu của VN. Từ câu chuyện của Vinaconex ITC, theo bà các DNVN cần phải làm gì để "lọt được vào mắt xanh" những quỹ lớn như Cerberus?
 
Tôi thấy ở ITC từ giám đốc đến nhân viên đều có tinh thần cầu thị và mong muốn phát triển với những tiêu chuẩn quốc tế. Họ không vỗ ngực mình là hàng đầu mà chịu lắng nghe đối tác, cởi mở và dám nói về những hạn chế của mình với đối tác. Tôi đã gặp một số tập đoàn nhà nước có quy mô lớn hơn họ rất nhiều nhưng tôi ấn tượng với công ty này bởi ở họ không có sự kiêu hãnh không đáng có và biết tiếp cận một cách khôn ngoan. Riêng thái độ đó là một "điểm cộng" để thuyết phục Snow rằng họ có thể là một đối tác tin cậy. Lòng tin là nền tảng và chỉ có thể xây dựng đối tác chiến lược hay cùng nhau đầu tư phát triển khi có lòng tin mà thôi.
 
Theo Bảo Linh 
Tuần Việt Nam

Năm 2012: Sự kết thúc của thế giới?

Ngày đăng : 01/01/2012 - 9:50 AM

Không đúng như đức tin của một ngành công nghiệp nhỏ phát triển xoay quanh cái gọi là lời tiên tri của người Maya, thế giới sẽ không kết thúc vào năm 2012. Nhưng có vẻ như sự việc sắp diễn ra đúng như vậy.

 

Lý do là nền kinh tế của phương Tây sẽ đùa giỡn với thảm họa, bắt nguồn từ sự thiếu quyết đoán của các chính trị gia bên hai bờ Đại Tây Dương. Khu vực đồng Euro sẽ tiến tới suy thoái do không gian của một đồng tiền duy nhất, cũng như không thích nghi được với tình trạng vỡ nợ nghiêm trọng mà Hy Lạp đang phải gánh chịu.

Trong khi đó nước Mỹ, với nền chính trị đang bị kẹt trong chính thống rối rắm của nó, sẽ lâm vào tình trạng trì trệ do chính nó gây ra và sẽ chứng kiến việc bị Nhật Bản vượt qua, ấy là chưa nói gì đến Trung Quốc.

Việc xác định rõ được nền kinh tế tồi tệ đến mức nào có lẽ sẽ giúp xem liệu Barack Obama có thể giành được chiến thắng trong nhiệm kỳ hai hay không. Cuộc chạy đua vào Nhà Trắng sẽ là một cuộc bầu cử hết sức ồn ào (hết sức tốn kém) trong năm 2012, nhưng Mỹ không phải là quốc gia duy nhất sẽ chứng kiến sự thay đổi từ cấp "chop bu": 4 trong 5 nước thành viên thường trực của Hội đồng Bảo an Liên hợp Quốc cũng sẽ là lựa chọn nguyên thủ của mình. Nicolas Sarkozy, lên nắm quyền cách đây 5 năm với lời hứa sẽ tạo ra những thay đổi, sẽ phải tìm cách thuyết phục cử tri Pháp tin rằng ông là người đem lại sự ổn định. Việc chuyển giao quyền lực ở nước Nga và Trung Quốc là điều dễ đoán hơn, tuy nhiên những việc này vẫn gây hốt hoảng ở cả hai quốc gia này.

Có vẻ các nhà lãnh đạo thế giới sẽ bận tâm với các vấn đề trong nước. Và như vậy đừng hy vọng gì nhiều về các cuộc gặp gỡ mang tính toàn cầu tương tự như Hội nghị “ Rio + 20” về phát triển bền vững. Những nơi đáng quan sát là những địa điểm trên thế giới nơi có thể diễn ra những thay đổi đáng kể: chẳng hạn Venezuela, nơi tổng thống Hugo Chavez sẽ phải chiến đấu vì sinh mạng chính trị của mình cũng như vì sức khỏe của chính mình; hay khu vực châu Phi Tiểu Sahara, nơi mùa Xuân Ả Rập có thể tiếp tục lây lan. Vào tháng Bảy tháng Tám, thế giới sẽ dõi mọi con mắt về Luân Đôn, nơi diễn ra thế vận hội Olympic mùa Hè. Luân Đôn sẽ nổi bật trong vầng ánh sáng sân khấu, trong bữa tiệc văn hóa ê hề với các màn trình diễn của 37 vợ kịch của Shakespeare bằng tiếng ngôn ngữ từ tiếng Litsva tới tiếng Hàn. Tuy nhiên đằng sau tâm trạng vui vẻ này – cũng như những ồn ào của những hoạt động kỷ niệm lễ cưới kim cương của nữ Hoàng Anh – vẫn xòn những điều lo ngại về Luân Đôn, khi những quy định mới bắt đầu thắt chặt ngành công nghiệp tài chính của thành phố này.

Trong lĩnh vực kinh doanh , những kỷ lục của mạng Facebook sẽ được thử thách khi nó được cổ phần hóa, xới lên tâm trạng phấn khích về ngành công nghiệp công nghệ cao nói chung. Một số lĩnh vực của thế giới mới về kinh doanh kỹ thuật số đã bị thuộc địa hóa (tìm kiếm bằng công cụ Google, bán lẻ bởi Amazon, tung lên mạng xã hội bởi Facebook), tuy nhiên vẫn còn những vùng đất chưa khai phá: vẫn còn chỗ cho cuộc đua trong lĩnh vực thanh toán qua điện thoại và các dịch vụ vào vị trí địa lý.

Các thị trường mới nổi lần đầu tiên sẽ mua trên một nửa lượng hàng hóa nhập khẩu của thế giới trong năm 2012. Trung Quốc sẽ tiến gần đến chỗ vị trí của Mỹ là nước nhập khẩu lớn nhất thế giới (có khả năng điều này sẽ diễn ra vào năm 2014). Và đồng nhân dân tệ sẽ tiến nhanh hơn dự đoán tới chỗ cùng với đồng đôla trở thành một đồng tiền toàn cầu.

Do ảnh hưởng đang tăng lên của Trung Quốc, chúng ta sẽ dành cho nước này một phần của nó, và đây là cái cớ để biện hộ cho việc viết đôi dòng về các ngôi sao nhạc rock già nua. Một vài điểm mới khác trong năm nay (phiên bản UK) là những dự báo nho nhỏ, một bản cáo phó bằng thơ và một bài viết từ nấm mồ: đánh dấu 100 năm kỷ niệm ngày sinh của “Chủ tịch bất tử” Bắc Triều Tiên Kim Nhật Thành.

Những gì sẽ không thay đổi về thực chất của ấn phẩm này: đó là những dự đoán, và một số những dự đoán này có thể trở thành hiện thực.

Ngành khoa học lớn vẫn hi vọng tìm ra các hạt Higgs mà người ta dự đoán từ trước. Và trong khi các hoạt động chính trị và kinh tế sẽ tiếp tục làm cho mọi người lo lắng, thì vẫn có những điều đáng ăn mừng trong năm 2012. Và nên nhớ rằng, đây sẽ không phải là sự kết thúc của thế giới.

 

Theo Daniel Franklin - Tổng Biên tập The Economist

The Economist/Vietnam CEO Corp




 


Câu chuyện tăng trưởng của các công ty tại Việt Nam

Ngày đăng : 28/12/2011 - 10:18 PM

Bên cạnh những cách thức tăng trưởng cơ bản, năm 2011 - một năm nhiều thách thức, cộng đồng kinh doanh Việt Nam đã chứng kiến 2 nước cờ mới cho chiến lược tăng trưởng bền vững.

 

 

Bốn năm kể từ khi kinh tế suy thoái, giới kinh doanh đã nỗ lực tăng trưởng theo nhiều cách. Theo tài liệu “Top-line Growth” của tạp chí kinh doanh Harvard Business Review, tăng trưởng doanh thu đến từ 3 yếu tố thường thấy là cải tiến sản phẩm (innovation), tập trung tiếp thị đến khách hàng (customer focus) và đưa ra giải pháp cho những vấn đề tiêu dùng (solution). Tuy nhiên, còn có một yếu tố quan trọng khác là thông qua các thương vụ mua bán và sáp nhập (M&A).

Chính các thương vụ M&A đã giúp giải quyết mục tiêu tăng trưởng bền vững cho doanh nghiệp. Một là cho những doanh nghiệp mới vào thị trường và nuôi tham vọng trở thành những đế chế kinh doanh mới với tốc độ tăng trưởng nhanh và cao. Hai là cho những doanh nghiệp đang hoặc chuẩn bị “đụng nóc” tăng trưởng xét về nội lực và cần chuyển sang giai đoạn mới nếu không muốn bị lâm vào cảnh thoái trào. Có thể nhìn thấy rõ qua những câu chuyện tăng trưởng từ các thương vụ M&A của Công ty Bất động sản Bình Thiên An (BTA), Masan Consumer (MSF), ICP, Diana và Kinh Đô (KDC).

Thâu tóm

Thị trường bất động sản Việt Nam rõ ràng đang thách thức bất kỳ một nhà đầu tư chuyên nghiệp nào vì là sự gắn kết phức tạp, đầy rủi ro giữa các “nhà”: ngân hàng - chủ đầu tư - thầu chính - thầu phụ - nhà cung cấp. Điều đó cũng cho thấy, để đảm bảo tăng trưởng cao trong ngành này, một doanh nghiệp phải có được sự hỗ trợ tốt từ các đối tác để vừa tận dụng những lợi thế (về giá, tiến độ, sự linh động, hợp lý trong thanh toán) và vừa hạn chế những rủi ro (chậm thanh toán, cho ra sản phẩm không đạt chất lượng).

Nhận ra điều này, ông chủ của BTA - được biết đến khá nhiều qua dự án Đảo Kim Cương (quận 2, TP.HCM) - đã thực hiện cách thức tăng trưởng mới. Đó là đầu tư vào các bên liên quan trong chuỗi xây dựng nhằm tận dụng lợi thế của các công ty này.

Nếu không tính đến khoản đầu tư vào Vinafco (VFC), một doanh nghiệp vận tải thì ở lĩnh vực xây dựng, nhóm cổ đông BTA đã mua chi phối cổ phần của Beton 6, một công ty chuyên sản xuất cấu kiện bê tông đúc sẵn phục vụ công trình. Tiếp đó, 2 năm trở lại đây, BTA đã đầu tư vào Descon, một tổng thầu xây dựng có tiếng và sau đó là PER 8, nhà cung cấp cơ điện lạnh. Gần đây nhất là việc sở hữu 20% cổ phần trong Công ty Xây dựng Cotec (Coteccons - CTD).

Việc đầu tư vào các bên liên quan nhằm tạo ra một hệ thống xây dựng khép kín đã giúp BTA nhanh chóng tạo được “quyền lực mềm” trong giới này. Nhưng quan trọng hơn, tốc độ tăng trưởng của BTA sẽ nhanh hơn, được cộng hưởng nhờ vào sự tăng trưởng của các công ty “vệ tinh”.

Cần nói thêm, ông chủ BTA có thể đã mua được cổ phần với giá tốt. Các báo cáo tài chính của Vinafco (VFC), Beton 6 (BT6), Descon (DCC) trong những năm 2007, 2008, 2009 cho thấy khá nhiều con số tăng trưởng doanh thu âm. Chẳng hạn, VFC có tăng trưởng doanh thu bình quân -19% (2007-2009), BT6 là -5,6% (2008-2009), DCClà -16,7% (2008-2010).

Việc mua lại cổ phần tại các công ty đang gặp khó khăn (nhưng có tài sản giá trị cao) dễ khiến nhiều người liên tưởng đến thủ thuật đầu tư của ông trùm bất động sản Donald Trump (Mỹ). Và cũng không quên BTA sẽ được hưởng lợi từ CTD, một doanh nghiệp có mức tăng trưởng doanh thu gần 70% (2009-2010).

Ông Trịnh Thanh Huy, Chủ tịch Hội đồng Quản trị kiêm Tổng Giám đốc của BTA, cho biết cách thức tận dụng cơ hội cho tăng trưởng là “không bao giờ mua cái gì khi thị trường tốt, mà chỉ mua khi thị trường xấu đi”.

Chiến lược tăng trưởng qua M&A của BTA chưa có kết quả rõ ràng vì ông chủ của doanh nghiệp này vẫn đang tiếp tục hoạch định những chiến lược mới cho các công ty vệ tinh, cũng như giải quyết một số vấn đề của thời kỳ hậu M&A.

Nếu trong lĩnh vực xây dựng nổi lên câu chuyện M&A của BTA thì trong lĩnh vực tiêu dùng có câu chuyện của Masan Consumer (MSF). Masan (MSN) ra đời từ đầu những năm 2000, chuyên sản xuất nước tương, nước mắm, mì gói, hạt nêm mang thương hiệu Chinsu với doanh thu thuần 3 quý đầu năm 2011 đạt hơn 4.000 tỉ đồng.

Cách thức tăng trưởng doanh thu của Masan gần giống với luận điểm của tài liệu “Top-line Growth” của Harvard Business Review. Khi đối mặt với sự cố nước tương có độc tố 3-MCPD, ông chủ Masan (MSN) nhận thấy đây là thời điểm tốt để tăng trưởng. Đối với việc cải tiến sản phẩm, Masan (MSN) tung ra nước tương sạch Tam Thái Tử không có 3-MCPD. Trong việc tiếp thị đến khách hàng, Masan (MSN) nêu khẩu hiệu “Nước tương không có 3-MCPD” và trao giải thưởng 1 tỉ đồng cho ai tìm thấy chất này trong sản phẩm của Công ty. Đối với giải pháp cho những vấn đề tiêu dùng, hàng loạt các chiến dịch vì sức khỏe người tiêu dùng đã được công ty này tung ra để tiếp thị cho sản phẩm sạch của họ như nước mắm không có u-rê, mì không có chất transfat (chất béo có hại cho sức khỏe)…

Kế hoạch này đã giúp Masan đi từ kẻ thấp bé trên thị trường trở thành một công ty có mức tăng trưởng đột biến với doanh thu năm 2008 đạt 1.992 tỉ đồng, tăng gấp 3 lần so với năm 2007. Hiện nay, Masan chiếm 80% thị trường nước tương và giữ vị trí thứ hai trên thị trường mì gói.

Thế nhưng, sang năm 2012, hoặc xa hơn, tăng trưởng có thể là một vấn đề lớn của Masan khi thị trường bị bão hòa và những cuộc “đổi đời” bằng cải tiến sản phẩm và tiếp thị tiêu dùng sẽ trở nên khó khăn hơn. Trên thực tế, Masan cũng không thể đột phá thêm bằng các thông điệp gây sốc nào nữa, trong khi 2 đối thủ mì gói Acecook và Công ty Thực phẩm Á Châu (Asia Foods) vẫn đang kè sát; còn thị trường nước tương, nước mắm thì liên tục xuất hiện các thương hiệu mới.

Tuy nhiên, một thuận lợi cho Masan là năng lực tài chính của Công ty đã được cải thiện đáng kể nhờ khoản đầu tư 160 triệu USD của Quỹ Đầu tư KKR (Mỹ) bên cạnh 500 triệu USD vốn đầu tư cổ phần tư nhân trong 2 năm qua và khoản tiền mặt hơn 4.000 tỉ đồng.

Con đường tăng trưởng để trở thành đế chế tiêu dùng mới của Masan trở nên rõ rệt hơn trong năm 2011, khi công ty này mua chi phối Vinacafe, doanh nghiệp đầu ngành cà phê với tỉ lệ 50,11%. Nhìn vào những con số tài chính của Vinacafe cũng có thể thấy được tiềm năng tăng trưởng của Masan. Năm 2010, sản lượng cà phê hòa tan của Vinacafe khoảng 17.000 tấn và doanh thu khoảng 65 triệu USD.

Chắc chắn trong câu chuyện tăng trưởng của Masan thời kỳ tiếp theo sẽ không thể vắng bóng Vinacafe, nhưng Masan và Vinacafe làm gì trong câu chuyện tăng trưởng ấy thì vẫn còn là chuyện hậu trường.

Sáp nhập

Bên cạnh việc thâu tóm, sáp nhập lại thể hiện một ý chí khác của các nhà kinh doanh về vấn đề tìm động cơ tăng trưởng mới cho doanh nghiệp. Không ít doanh nghiệp Việt Nam hiểu rằng 2 thách thức lớn nhất của họ là trưởng thành và đại chúng hóa trong bối cảnh toàn cầu hóa, sự lên ngôi của công nghệ, sức ép tiêu dùng và cạnh tranh.

Và để giải quyết những thách thức này, một số doanh nghiệp như Diana và ICP đã chọn con đường tham gia các định chế toàn cầu. Bước đi lớn nhất của ICP là bán lại phần lớn cổ phần cho tập đoàn hóa mỹ phẩm và thực phẩm Ấn Độ Marico. Còn Diana mới đây cũng đã bán lại 95% cổ phần cho Unicharm (Nhật).

Ông George Nolen, Cựu Chủ tịch của tập đoàn công nghiệp Đức Siemens, từng đúc kết một công thức hoàn hảo cho tăng trưởng gồm 6 yếu tố chủ đạo: nền tảng chiến lược, hiểu biết thị trường, phân phối tốt, hệ thống sản phẩm đa dạng, quan hệ khách hàng và tinh thần đổi mới của chủ doanh nghiệp. Các điều này dường như đều có ở cả Diana lẫn ICP trong suốt chặng đường phát triển của họ.

Diana và ICP là những doanh nghiệp đã sớm khai phá những thị trường mới. Diana ứng dụng công nghệ mới trong sản xuất băng vệ sinh trong khi ICP tiên phong khai thác thị trường mỹ phẩm cho nam giới còn bị bỏ ngỏ.

Cả 2 đều có sự hậu thuẫn của các định chế tài chính nước ngoài như Goldman Sachs, Mekong Capital, BankInvest để tạo ra một chuỗi sản phẩm đa dạng (Diana có gần chục sản phẩm thuộc đủ mọi phân khúc giá và ICP có hàng loạt thương hiệu con cho từng lứa tuổi bên cạnh sản phẩm chính là X-Men). Hai công ty này cũng có hệ thống phân phối được xây dựng theo mô hình chuẩn của các tập đoàn đa quốc gia. Hai ông chủ Đỗ Anh Tú (Diana) và Phan Quốc Công (ICP) cũng là những nhà kinh doanh có nhiều kinh nghiệm làm việc ở các tập đoàn quốc tế.

Chiến lược tăng trưởng của 2 công ty này đã thành công khi Diana đạt tăng trưởng bình quân 30%/năm với doanh thu hơn 1.000 tỉ đồng năm 2010; còn ICP đạt doanh thu hơn 40 triệu USD so với năm đầu tiên đầu tư (10 năm trước đó) và tăng trưởng cũng khoảng 30%. Riêng ICP đã nỗ lực tạo tăng trưởng bằng hình thức liên kết đầu tư hoặc mua chi phối các công ty như Smart Tailor (liên kết mở rộng sang lĩnh vực thời trang), Orangina (liên kết mở rộng sang lĩnh vực phân phối), Công ty Thực phẩm Thuận Phát (mua chi phối để mở rộng sang lĩnh vực thực phẩm). Nhưng phần lớn các thương vụ này hoặc đã không thành công (Smart Tailor, Orangina) bởi tính chuyên môn và điều kiện khách quan, hoặc vẫn trong giai đoạn tái cấu trúc (Thuận Phát). Và hiện nay, động cơ tăng trưởng của ICP chủ yếu vẫn đến từ sản phẩm chủ lực X-Men.

Như vậy, ICP và Diana dù đang tăng trưởng ổn định nhưng dường như đã “đụng nóc” tăng trưởng xét về nội lực. Sau thương hiệu X-Men, ICP đã cho ra đời hàng loạt các thương hiệu sản phẩm cho trẻ em, tuổi teen, doanh nhân, cũng như các sản phẩm gia tăng giá trị như dầu gội trị gàu, chống rụng tóc. Tuy nhiên, những sản phẩm này chưa mang lại sự tăng trưởng đột phá. Tương tự như vậy với Diana, ngoại trừ thương hiệu băng vệ sinh, các sản phẩm được mở rộng thêm như tã giấy và giấy tissue vẫn chưa thực sự nổi bật.

Trong khi đó, cuộc cạnh tranh ngày càng khốc liệt hơn và các sản phẩm mà ICP và Diana đang kinh doanh cũng không phải là thế mạnh của Việt Nam. Đó là chưa kể cho dù có sự hậu thuẫn của các định chế tài chính thì việc chi phí vốn tăng (do lãi suất và lạm phát cao) cũng đang tạo ra thách thức cho các công ty kinh doanh sản phẩm tiêu dùng như ICP và Diana. “Cách thức để đưa công ty tiếp tục tăng trưởng là gia nhập vào một đế chế kinh doanh lớn”, ông Tú, Diana, cho biết. Và sắp tới, chắc chắn không chỉ có ICP và Diana.

Phần lớn các thương vụ M&A trong 2 năm qua đều có cùng mục tiêu là tạo động cơ tăng trưởng mới cho doanh nghiệp. Nhưng không phải lúc nào con đường tăng trưởng qua M&A cũng thành công. Rủi ro lớn nhất là M&A có thể không góp phần tạo tăng trưởng mà ngược lại, còn tạo gánh nặng cho doanh nghiệp, nhất là gánh nặng nợ nần. Năm 2011 cũng chứng kiến vụ lùm xùm của Công ty Cổ phần Nước giải khát Sài Gòn (Tribeco), con cưng một thời của Kinh Đô, với những kết quả tài chính không mấy sáng sủa.

Kinh Đô (KDC) là bằng chứng sống động của một đế chế kinh doanh đi lên từ M&A vào thời kỳ hoạt động này vẫn còn khá xa lạ với doanh nghiệp Việt Nam. Ngoài thương vụ mua kem Wall’s của Unilever, đầu tư vào một công ty văn phòng phẩm, Kinh Đô (KDC) còn nổi tiếng với thương vụ thâu tóm Tribeco (TRI), một công ty có tiếng trong lĩnh vực nước giải khát khi đó. Những tưởng Kinh Đô (KDC) sẽ tạo được sự đột phá khi Tribeco tăng trưởng, nhưng kết quả lại đi ngược lại với kỳ vọng đó. Từ quý IV/2008 đến quý III/2011, hầu như quý nào Tribeco cũng đều bị lỗ nặng, trong khi tỉ lệ sinh lời của các ngành hàng thực phẩm bất chấp giai đoạn kinh tế khó khăn vẫn khá cao, tới hơn 30%.

Bài học của Kinh Đô cũng khiến người ta liên tưởng đến trường hợp của ICP, khi ông chủ công ty này tham vọng lấn sân sang nhiều lĩnh vực khác bằng M&A. Cho đến nay, việc mua chi phối Thuận Phát với tham vọng tạo tăng trưởng cao vẫn chưa thấy tín hiệu gì tích cực. Đó là chưa kể theo một nguồn tin riêng của NCĐT, ông chủ của ICP đã phải giải quyết những rắc rối liên quan đến tài chính không thể lường trước (xuất phát từ Thuận Phát) sau khi thương vụ này hoàn tất.

 

 

Theo Việt Thương

 NHỊP CẦU ĐẦU TƯ

 


 


2011 – Năm của những điều chưa từng có tiền lệ

Ngày đăng : 25/12/2011 - 1:21 PM

Năm 2011, người ta có cả điều tuyệt vời nhất, điều vĩ đại nhất và điều tồi tệ nhất.

 

 

Năm 2011 có thể là năm không phải tốt nhất. Tuy nhiên nói đến năm 2011, người ta có cả điều tuyệt vời nhất, điều vĩ đại nhất và điều tồi tệ nhất. Năm 2011 cũng chứng kiến hàng loạt sự việc chưa từng có tiền lệ, ít nhất trong một thập kỷ.

Niềm hy vọng về sự dân chủ lan rộng khắp khu vực Trung Đông, phụ nữ đạt được nhiều thành tựu mới và hoạt động đầu tư vào năng lượng thay thế lên đỉnh cao mới. Cùng lúc đó, thảm họa thiên nhiên gây ra nhiều hậu quả tồi tệ còn thị trường chứng khoán Mỹ biến động mạnh hơn bao giờ hết. Hãy hy vọng vào một năm 2012 sáng sủa hơn.

Mùa xuân Arập bùng nổ tại thế giới các nước Trung Đông, Bắc Phi

Hàng thập kỷ cai trị độc quyền đã dẫn đến các cuộc cách mạng liên tiếp nổ ra. “Mùa xuân Arập bắt đầu tại Tunisia sau khi một người bán rau bị cảnh sát đàn áp vô lý đã tự châm lửa đốt. Phải mất 1 tháng người biểu tình mới có thể lật đổ được cựu Tổng thống Zine El Abidine Ben Ali.

Cuối tháng 1/2011, đám đông người biểu tình đổ xô ra quảng trường Tahrir ở thủ đô Cairo của Ai Cập và lật đổ chính phủ của Hosni Mubarak. Lãnh đạo Libya, ông Muammar Qaddafi đã chọn cách chiến tranh chống lại NATO và lực lượng nổi dậy, cuối cùng ông thất bại và bị bắt giữ vào ngày 20/10/2011. Lãnh đạo Abdullah Saleh đấu tranh đến cùng, ông thỏa hiệp và chiến đầu cho đến tận khi chính phủ nhiều nước vùng Vịnh khác gây áp lực buộc ông chuyển giao quyền lực vào ngày 23/11/2011.

Phụ nữ Arập Saudi có thể đi bỏ phiếu

Phụ nữ Arập Saudi có thể đi bỏ phiếu từ năm 2015 nếu họ có thể nhờ được một người đàn ông đưa họ đến điểm bỏ phiếu. Dù thông báo của nhà vua Arập Saudi có thể không khiến người phương Tây ngạc nhiên nhưng trong bối cảnh của Arập Saudi, người ta coi nó như sự kiện động trời.

Hiện nay phụ nữ tại Arập Saudi bị đối xử phân biệt tại các nhà hàng và trường học, họ chỉ có thể làm việc trong bộ phận kinh doanh chỉ nếu công ty đó chuyên kinh doanh sản phẩm phục vụ riêng cho phái nữ.

Trước đây, khi phụ nữ tại Arập biểu tình để chống lại quy định cấm lái xe, một số người đã bị bắt và phạt roi. Vua Arập Saudi đã thay đổi quy định cấm đó và dường như đang cố gắng đưa phụ nữ trở lại lực lượng lao động cũng như giúp Arập Saudi có nhiều tiến bộ mới.

Thái Lan có nữ Thủ tướng lần đầu tiên trong lịch sử

Mùa hè vừa qua, người Thái Lan đã bầu lên nữ Thủ tướng đầu tiên. Bà Yingluck Shinawatra năm nay 44 tuổi, bà có rất ít kinh nghiệm chính trị, người ta quan tâm đến bà một phần lớn bởi bà là em gái của cựu Thủ tướng Thaksin Shinawatra. Cho đến nay, con đường chính trị của bà khá suôn sẽ bất chấp việc anh trai bà bị cáo buộc tham nhũng, bị lật đổ sau cuộc binh biến và buộc phải rời khỏi Thái Lan năm 2006.

Công dân Thái đang chờ xem bà sẽ lèo lái đất nước và thoát khỏi tầm ảnh hưởng của anh trai như thế nào. Và họ còn quan tâm đến việc nữ Thủ tướng sẽ thực hiện cam kết khi tranh cử bao gồm nâng lương tối thiểu và giá gạo xuất khẩu cho nông dân Thái Lan như thế nào.

Trung Quốc và Mỹ cạnh tranh ngôi vương trong ngành sản xuất thế giới

Năm 2010, lĩnh vực sản xuất Trung Quốc vượt qua Mỹ đứng đầu thế giới lần đầu tiên từ Chiến tranh Thế giới thứ Hai. Ngành sản xuất Trung Quốc đóng góp tới 2 nghìn tỷ USD vào tổng GDP của nền kinh tế lớn thứ 2 thế giới trong khi đó tại Mỹ, ngành sản xuất góp 1,95 nghìn tỷ USD vào kinh tế Mỹ. Suy thoái kinh tế tác động xấu đến ngành sản xuất Mỹ, ngành sản xuất Trung Quốc cũng khó khăn. Đến cuối năm 2011, việc kinh tế toàn cầu đi xuống đã ảnh hưởng tiêu cực đến cả tăng trưởng của kinh tế Trung Quốc, vì vậy lĩnh vực sản xuất Trung Quốc và Mỹ sẽ lại cạnh tranh nhau ngôi vị đứng đầu vào năm 2012.

Thị trường điện thoại thông minh Trung Quốc đứng đầu thế giới

Hiện nay, Trung Quốc là thị trường di động đứng đầu thế giới với khoảng hơn 950 triệu thuê bao không dây, cao gấp 3 lần con số 300 triệu tại Mỹ. Đến quý 3/2011, Trung Quốc trở thành thị trường điện thoại thông minh lớn nhất thế giới tính theo số lượng. Trung Quốc đứng đầu với 23,9 triệu điện thoại thông minh được bán ra còn con số này tại Mỹ đạt 23,3 triệu. Doanh số bán điện thoại thông minh tại Mỹ chững lại ở thời điểm giữa năm nhiều khả năng bởi người tiêu dùng chờ đợi iPhone 4S, đến quý 4/2011 điện thoại này mới được tung ra thị trường.

Apple tạm thời trở thành công ty có giá trị thị trường lớn nhất thế giới

Tháng 8/2011, giá trị thị trường của Apple ở mức 337,2 tỷ USD, vượt qua Exxon Mobil lần đầu tiên và trở thành công ty có giá trị lớn nhất thế giới. Một công ty công nghệ khác từng có được danh hiệu này là Cisco Systems, hiện có giá trị khoảng 99 tỷ USD. Apple đã vươn lên vị trí đứng đầu sau 14 năm chuyển mình từ một công ty sản xuất máy tính cá nhân sang một công ty bán nhiều sản phẩm đa dạng, từ điện thoại thông minh cho đến nhạc số. Theo nhận xét của người đồng sáng lập Steve Jobs, những gì Apple có hiện nay không hề tệ neeys so với một công ty đã kề cận bờ vực phá sản.

Thái Lan chịu lũ lụt lớn chưa từng có trong 60 năm

Mưa lớn tại miền Bắc Thái Lan đã khiến mực nước tại sông Phraya lên mức cao chưa từng thấy tính từ năm 1942, lũ lụt tại Thái Lan kéo dài nhiều tháng liên tiếp. Thảm họa đã cướp đi sinh mạng của hàng trăm người, phá hủy hàng ngàn ngôi nhà, nhà máy tại Bangkok và khu vực phụ cận. Hoạt động sản xuất của hãng xe lớn nhất thế giới, Toyota, mới chỉ hồi phục sau động đất và sóng thần tại Nhật vào tháng 3/2011 lại chịu tác động nặng nề khi sản xuất tại Thái Lan bị đình đốn. Ngay cả cung điện hoàng gia Thái Lan ở Bangkok cũng không thể tránh khỏi tác động nặng nề của lũ lụt.

Thảm họa Chernobyl trở lại?

Động đất tại Nhật ngày 11/03/2011 với cường độ 9 độ richte đã gây ra thiệt hại mà ít người ngờ đến. Sóng thần đã cướp đi sinh mạng của khoảng 15 nghìn người. Sóng thần phá hủy hệ thống làm mát tại nhà máy điện hạt nhân Fukushima Daiichi, thế giới đối đầu với thảm họa hạt nhân tồi tệ nhất tính từ thảm họa Chernobyl cách đây 25 năm. Ngoài thiệt hại về người, hơn 100 nghìn người dân tại khu vực xung quanh nhà máy điện hạt nhân Fukushima Daiichi đã buộc phải di cư. Chính phủ Nhật công bố thời gian dọn dẹp đống tàn tích của sóng thần có thể mất tới 40 năm.

Nước Mỹ mất 50 tỷ USD vì thảm họa thiên nhiên

Năm vừa qua, nước Mỹ hứng chịu ít nhất 12 thảm họa thiên nhiên gây thiệt hại tối thiểu 1 tỷ USD và thiệt hại người nghiêm trọng. Có vài thảm họa thiên nhiên còn gây ra nhiều thiệu hại hơn thế, hiện nay, bang Texas vẫn phải chịu hạn hán. Tổng số cơn bảo gây thiệt hại tỷ USD lên tới hơn 14, tổng thiệt hại tài chính từ thảm họa thiên nhiên lên tới 50 tỷ USD. Mức thiệt hại trên cao hơn nhiều so với con số của năm 2008. Suốt từ năm 1970, các thảm họa thiên nhiên ngày một gây ra nhiều thiệt hại hơn.

 

Theo Ngọc Diệp

Theo TTVN



 


Kim Jong-Un thành "chỉ huy tối cao" của Triều Tiên

Ngày đăng : 25/12/2011 - 2:29 AM
"Rodong Sinmun" nói rằng ông Kim Jong Un sẽ tiến tới trên con đường tự cường và cuộc cách mạng đặt quân đội làm ưu tiên hàng đầu.
 
Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên ngày 23/12 đã công nhận ông Kim Jong-Un là "chỉ huy tối cao" của quân đội nước này, một bước đi nữa trong việc tập trung quyền lực vào người con trai của nhà lãnh đạo mới qua đời Kim Jong-Il.
 
"Chúng ta ủng hộ đồng chí Kim Jong-Un làm chỉ huy tối cao, cùng đưa cuộc cách mạng Songun tới thắng lợi," tờ "Rodong Sinmun," cơ quan ngôn luận của đảng Lao động Triều Tiên viết trong bài xã luận số ra ngày 23/12.
 
Bài báo cũng kêu gọi người dân nghe theo lời hiệu triệu của vị chỉ huy tối cao Kim Jong Un để đưa đất nước Triều Tiên của lãnh tụ Kim Nhật Thành (Kim Il-Sung) tới thắng lợi bất diệt.
 
Đây là lần đầu tiên Triều Tiên sử dụng cụm từ "chỉ huy tối cao" để nói về người kế tục của nhà lãnh đạo mới qua đời Kim Jong-Il, người trước khi lâm chung giữ các cương vị gồmTổng Bí thư Đảng Lao động Triều Tiên, Chủ tịch Ủy ban Quốc phòng Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên, Tổng Tư lệnh tối cao quân đội nhân dân Triều Tiên.
 
"Đó là một dấu hiệu cho thấy ông Jong-Un đã nắm quân đội và Triều Tiên muốn thông báo điều này với thế giới bên ngoài," Giáo sư Kim Yong-Hyun thuộc đại học Dongguk ở Seoul nói với AFP. "Miền Bắc có thể tiếp tục đi theo hệ tư tưởng Songun trong tương lai gần."
 
Trước đó, trong ngày 22/12 thì chính tờ "Rodong Sinmun" cũng đã gọi người con út của ông Kim Jong-Il là "người thừa kế sự nghiệp cách mạng và nhà lãnh đạo của nhân dân."
 
Bài báo nói rằng ông Kim Jong Un sẽ tiến tới trên con đường tự cường (Juche) và cuộc cách mạng đặt quân đội làm ưu tiên hàng đầu (tiên quân - Songun). "Tiên quân" trong tiếng Triều Tiên là "Songun," được coi là hệ tư tưởng dưới thời nhà lãnh đạo Kim Jong-Il, còn "Juche" (có nghĩa là tự cường) là hệ tư tưởng dưới thời lãnh tụ Kim Nhật Thành, tức ông nội của ông Kim Jong-Un.
 
Những bài báo trên càng có ý nghĩa quan trọng khi nó xuất hiện đúng vào dịp kỷ niệm 20 năm ông Kim Jong-Il nằm quyền chỉ huy tối cao của quân đội Triều Tiên, giáo sư Yang Moo-jin chuyên nghiên cứu về Triều Tiên thuộc đại học Seoul cho hay.
 
“Các bài báo này nhằm mục đích chuẩn bị cho Jong-Un trở thành chỉ huy tối cao của quân đội, sớm hay muộn những bước đi chính thức sẽ được thực hiện để ông ta tiếp quản vị trí từ cha mình,” giáo sư Yang nói với hãng AFP.
 
Theo AFP, các nhà phân tích cho rằng những động thái chính trị kể trên có ý nghĩa làm ổn định tình hình của đất nước cũng như của cả bán đảo Triều Tiên.
 
Ông Kim Jong-Un được đề bạt nắm giữ vị trí cấp cao trong quân đội cũng như đảng Lao động Triều Tiên từ tháng 9/2010, tạo lộ trình cho sự xuất hiện của thế hệ lãnh đạo thứ ba tại CHDCND Triều Tiên.
 
Theo hãng Yonhap của Hàn Quốc thì ngay trước khi ông Kim Jong-Il qua đời, ông Kim Jong Un đã ra quân lệnh đầu tiên, một dấu hiệu cho thấy ông đã thực sự nắm giữ quân đội./.
 
Theo Vietnamplus

 


 

Tin mới cập nhật